XOA KIM
"Cho đi lại từ đầu, chưa đi vội về sau..."

DÒNG SÔNG NGẬM NGÙI

Chúng tôi là những đám mây ngậm nước trên tầng không.

Nhìn xuống trần gian vui đẹp, lòng se thắt thành hạt rơi xuống đỉnh Tuyết Sơn.

Ánh mặt trời sưởi ấm, chúng tôi hòa vào nhau thành dòng len lỏi vào khe đá thành suối róc rách và...thành sông.

Sông Lan Thương. Tên đẹp quá phải không?Lan Thương, chúng tôi mong dòng nước trong xanh sẽ lan toả tình yêu thương đến mọi nơi mình đến!

Như người Mẹ, tôi sẽ ôm vào lòng mình, tưới tẩm dòng nước ngọt cho những đất nước mình đi qua.

Xem như đứa con đầu đời, đứa con cả là đất nước Trung Hoa.

Bà mẹ nào không chăm chút con đầu lòng?!.

Mà nó xứng đáng để yêu. Đất nước này có biết bao bậc Thánh nhân, hiền nhân. Một đất nước rộng lớn, núi non hùng vĩ, con người thông minh với bao phát minh, phát kiến từ thời Cổ Đại. Biết bao di tích lịch sử trên vách núi, trong hang động và... con người cũng đẹp nữa, nhứt là phụ nữ...

Tôi vượt bao ghềnh thác để đi... Tôi mang tên mới Mê kông.

Và thiên nhiên đã ban cho chúng tôi đứa con thứ hai: đất nước Myanmar tuyệt diệu.

So với anh cả nó nghèo hơn nhưng có tấm lòng.

Trong lòng nó chứa bao của cải, là đá quý mọi người ước mơ. Con người thuần diệu, kham nhẫn, biết đủ mà vui.

Dòng sữa mẹ lớn ra, tôi gặp cặp song sinh Lào - Thái.

Ah, cặp này ngoại hình giống nhau lắm, bản chất hiền hoà, cùng niềm tin về Trời, Đất, các đấng Thiêng liêng. Chúng gần như không biết tranh đua. Những ngày vui, như Tết đến, chúng lấy sữa mẹ - nước của tôi - thằng anh đùa giỡn Tát Nước vào nhau và con em mặc váy, tự nâng niu quê hương bằng những câu hát dễ thương:

Nhớ nước non xứ Lèo

Cùng tiếng Khèn bên rừng

Nàng khoe xiêm áo

Múa hát ca không ngừng...*

Có phải chúng hát dâng tặng Mẹ, chúc mừng Mẹ đã vượt bao ghềnh thác mà đến đây ?

Bao nhiêu đất đá, rác rưởi vô tình bị Mẹ cuốn đi đã thành phù sa mầu mỡ để rừng cây xanh tốt, đất ruộng phì nhiêu.

Chúng kính tặng Mẹ bao đền đài, chùa chiền dát vàng soi bóng vào lòng Mẹ yêu để nhân gian ca ngợi...

Đường đời qua bao ghềnh thác chông gai cũng có ngày thảnh thơi.

Tuổi trưởng thành, chín chắn, tôi được gặp đứa con thứ năm vào thời sung mãn.

Đất nước Cambochia và dân tộc Khmer. Đến đây, dòng Tonlesap hòa vào tôi. Tôi yêu dòng sông này do đã chứa bao của cải tôi đã mang theo trong hành trình, là bao thủy sản mà các anh nó mơ ước..

Nơi đây soi bóng bao đền đài mà thế giới ngợi ca như Angkor Wat, AngkorThom và bao người mê mẩn điệu Apsara với vũ công nam nữ uyên chuyển trong bộ trang phục vừa lộng lẫy vừa kín đáo.

Tôi đã gặp đứa con út trời ban...

Bao nhiêu của để dành cho đứa con này. Tôi vươn mình to rộng. Từ giã dòng Tonlesap, tôi vào vùng đất mới, Việt Nam, với tên Bassac. Tên này tạm gọi đấy thôi và vùng đất này tôi đâu lạ lẫm gì. Từ triệu triệu năm trước tổ tiên tôi đã đến bồi đắp nơi này.

Vào An Giang với dòng nước ngọt ngào chia hai: Tiền Giang, Hậu giang .

Bao nhiêu đồng lúa ngút ngàn "cò bay thẳng cánh". Dòng nước ngọt mang nặng phù sa tỏa vào rạch, kênh, mương các tỉnh An Giang, Cần Thơ, Trà Vinh với bao ghe thuyền tấp nập chở lúa, trái cây. Sóc Trăng, Bạc Liêu, Cà Mau với thủy hải sản.

Và Tiền Giang với Vĩnh Long, Đồng Tháp, Mỹ Tho, Long An là vựa trái cây.

Hãy nghe những câu hò đầy yêu thương:

Chẻ tre bện sáo cho dầy

Ngăn ngang sông Mỹ mong ngày gặp em...

Vì sao phải ngăn sông?

Vì dòng Mê kông bấy giờ chia làm chín nhánh đua nhau ra biển Đông. Và cư dân tỏa ra vùng tam giác phì nhiêu này nuôi trồng.

Đồng bằng Sông Cửu Long là vựa lúa cả nước, đứng thứ nhì, thứ ba sản xuất gạo ra thế giới, là niềm tự hào cây trái.

Mùa nước nổi là mùa nông dân thành ngư dân đã nuôi sống bao con người tìm Đất Mới.

Tôi thầm nghĩ và mong dòng sữa ngọt của tôi như tổ tiên muôn đời bồi đắp mãi mãi vùng đất này với cây tràm, cây bần, cây đước, cây mắm làm lính tiên phong cắm cọc để mãi mãi mũi đất phương Nam vươn xa...

Đau lòng lắm..Các con lớn của tôi đã quên các em mình cũng cần dòng sữa ngọt để sống.

Những đứa con nhỏ bé của tôi khô cằn, teo tóp...

Mẹ không còn nước mắt

Ngày xưa, xa lắm, trên tầng không, Mẹ và các bạn là những giọt nước, yêu trần gian mà rời bỏ nguồn cội. Chỉ mong đem sự ngọt ngào mình có mà làm đẹp cõi đời, làm xanh mát nơi đây.

Tiếng than của Mẹ các con có hiểu không.

Ngậm ngùi!!!

*Đã quên tên bài hát và tác giả.Có thể có phiên bản khác

13/6/21