XOA KIM
"Cho đi lại từ đầu, chưa đi vội về sau..."

CHIẾC LÁ RƠI

Bạn ơi, nhìn chiếc lá rơi bạn nghĩ gì?
Hồi còn tí xíu, khi mưa giông thấy lá rơi, có nghĩ gì đâu.!?
Lớn hơn một chút, lần đầu tiên nghe bài "Tiếng thu" *khoảng năm 51_52 do ca sĩ Thái Thanh hát, (nhà Ngoại tôi có máy hát dĩa) mà tưởng tượng: con nai vàng ngơ ngác, đạp lên lá vàng khô... lòng thấy bâng khuâng, dìu dặt một nỗi khó tả. Bắt đầu để ý mùa thu qua thi ca. Và nhìn Lá Rơi qua thi ca thôi.
Vào tuổi bâng khuâng, trên đường đi học về, lá vàng dưới bước chân,mà có nhìn thấy đâu ? Vì lòng lâng lâng với trời xanh mây trắng...với "cánh hoa dầu xoay tít bay bay..."**
Ánh xuân về tràn dâng nắng mới...
Rồi đến một khi :
"Đêm chưa qua mà trời sao vội sáng"***
Nuối tiếc chăng? Ngậm ngùi chăng?
Ơ, tuổi trẻ qua mau, bổn phận trách nhiệm oằn vai. Đầu đã hai thứ tóc. Ta tìm hiểu Đời người.
Ừ nhỉ, đâu ai tránh, thoát Qui Luật Tự Nhiên.
Ta đã già! Lúc đầu ta nuối tiếc, tìm cách níu tuổi trẻ (vì làm sao níu thời gian?).
Và, ta chấp nhận sự VÔ THƯỜNG.
Vạn pháp đều Vô thường. Chiếc lá rơi cho ta hình ảnh rõ nét điều đó. Mùa Xuân chồi non, mùa hè lá xanh, bông hoa nở rộ, mùa Thu lá vàng rơi rụng.
Ta đã từng yêu Ánh Bình Minh và cũng ca ngợi vẻ đẹp của Hoàng hôn. Ta đã hãnh diện tuổi trẻ của mình sao ta lại u sầu tuổi "bóng xế chiều tà" của mình?!
Tất cả đều Tự nhiên, đều Tất nhiên.
Và, hình ảnh chiếc lá rơi là:
An nhiên
Là Như Thế Đó

*Thơ Lưu trọng Lư
**Nhạc Giáp văn Thạch
***Nhác Tuấn Khanh