YÊU ĐẾN VÔ CÙNG
Em là cõi mộng của riêng Anh là hoa khoe sắc thắm trên cành Lòng Anh: ong bướm luôn trăng mật cho tình ta mãi đẹp mầm xanh.
Em là vầng sáng đêm nguyệt vọng là ánh nguyên tiêu gợi hồn thơ Em là nắng, gió mang nhựa sống là bến tình Anh vẫn mong, chờ.
Bên nhau, thời khắc như ngưng đọng dù tuyết sương giăng khắp nẻo đời Dù hoàng hôn đã dần nghiêng bóng hồn vẫn thanh xuân. Yêu mãi thôi!
Như thuở hồng hoang, từ nguyên thủy dòng suối tình reo khúc tinh tuyền Thả hương ân ái vào mộng mị để liêu trai dậy sóng thuyền quyên.
Ơi Em hoa thắm ngát hương rừng Ơi Anh bến mộng rất tình chung Đời ta là ánh hồng định mệnh Hãy sống và yêu đến vô cùng!
HUY VĂN
|
VỀ... ĐI
Đi: chưa đến! Về: xa xăm! Đường thiên lý nhạt bóng rằm nguyên tiêu Bước chân du mục từng chiều còn in dấu mỏi của phiêu lãng đời
Hồn thơ dại quyện đất trời Cố hương lạc giữa trùng khơi bạt ngàn Vàng phai mấy độ hồng hoang Cánh chim lìa tổ, xa đàn...tung mây
Đi vì thời cuộc đổi thay Về không quen lối chỉ đày đọa thân! Chiêm bao giữ mộng ân cần Tháng ngày héo úa trong phân vân...buồn
Tôi như con nước xa nguồn trôi theo định phận khi cuồng lũ dâng Nửa đời chìm, nổi, thăng, trầm Thời gian nay đã về gần đâu đây!
Muốn quên hết cuộc tỉnh, say mà sao luôn nhớ những ngày tang thương!? Dù không cạn lối, cùng đường nỗi phong trần vẫn miên trường, quẩn quanh?!
Ngày đi còn ánh xuân xanh Chưa về tóc đã long lanh sương đời Thiên di mỏi cánh trùng khơi Cứ loay hoay với những lời...Về!?...Đi?!
HUY VĂN |