NỖI BUỒN VONG QUỐC
Tháng 5! Trắng một màu nắng mới
Hạt phân vân đọng giữa mặt người
Cảm thương thân sống như chùm gởi
Kiếp phiêu bồng, lòng thiếu nguồn vui.
Trong trí cạn của vùng ký ức
có tháng 5 rũ bóng Quân Kỳ
Trong nhật ký của đời du mục
đậm từng hàng tử biệt, sinh ly.
Tháng 5 gọi đất trời hiu hắt
Nắng quê người lạ bóng cỏ cây
Vạn dặm trải buồn theo trầm mặc
Hỏi: vì sao lạc bước nơi này?!
Tháng 5 gợi nỗi buồn vong quốc
Vẫn hoài mơ màu nắng quan san
Chuyến đò ngang chở hồn ly hận
Hỏi: vì đâu xẩy nghé, tan đàn?!
43 năm! Trường Sơn thay lá
Người đổi đời, sao chẳng ấm no?!
Bao nghịch cảnh, đắng cay, nghiệt ngã
Hỏi: bao giờ hết cảnh buồn, lo?!
Tháng 5! Tưởng không còn chinh chiến
Bắc, Nam vui ngấn lệ thanh bình
Đâu ngờ vẫn là cơn quốc biến
Hỏi: bao giờ Đất Mẹ hồi sinh?
Tháng 5! Thắp nến hồng soi lối
Nâng hồn qua vạn dặm trời mây
Thấy trong nắng nhánh sông nguồn cội
nối bờ quê đến tận phương này.
HUY VĂN |
MÙA KIẾP NẠN
Có ngày nào không là ngày Quốc Hận?! Có đêm nào không nhớ lúc tan đàn! 43 năm! Cảnh Nước mất, Nhà tan luôn ray rứt trong lòng người xa xứ! .
Vai quang gánh, chân mỏi mòn lữ thứ
Bến lưu vong, khách mãi đợi con thuyền
Đất, Trời còn rấm rứt cuộc truân chuyên
Thương quê Mẹ điêu linh trong cuộc sống.
Bao dâu bể vẫn chưa nguôi hy vọng Một ngày vui trong mắt lệ đoàn viên
Bến bờ xa nối sông núi ba miền
Thành một dãi non sông mùa thạnh trị.
Dẫu sông núi lạc vào tay ngạ quỷ
Vẫn còn đây hồn thiêng của Cha, Ông
Những người con của nòi giống Lạc Hồng đem xương máu làm đê ngăn hiểm họa.
Xưa cung kiếm dấn thân vì chí cả Bóng chinh y trải một gánh tang bồng
Nay nhật nguyệt từ trời xa, đất lạ
trỗi điệu Hời khóc Tử Sĩ trận vong.
Nén hương thắp muộn mùa kiếp nạn
Thay tiếng lòng tưởng niệm thuở chi binh
Chung thiên cổ xin mời nhau cùng cạn
Nghĩa đệ huynh ngàn năm mãi thắm tình.
HUY VĂN |
NGÀY RỜI ĐÀ NẴNG
Cứ bịn rịn, không muốn rời nửa bước Bạn nhìn tôi: " Mới đó hết một ngày...! " Tình giữ trong tim, Nghĩa siết trên tay Thương quá đỗi tấm lòng người Chiến Sĩ!
Khi xe về ngang Phước Tường, Hòa Mỹ Nhìn dọc, ngang, tìm đường cũ, phố xưa Mái nhà nào, một dạo, lúc chiều mưa có đôi bóng chụm đầu, lòng e ấp?
Vì nghịch cảnh nên nhà tan, nước mất Mới tròn năm mà như rất xa xăm Qua Miếu Bông, nhìn ngõ vắng Hòa Cầm thầm tưởng tiếc quân trường và đồng đội.
Đến Vĩnh Điện, thấy đường vào phố Hội nhớ chiều xưa Lính thả dọc Thu Bồn mơ thanh bình về trên xóm, làng, thôn cho Đại Lộc, Điện Bàn thơm lúa mới.
Chuông nhà thờ đang ngân nga tiếng gọi Trà Kiệu buồn như Đức Mẹ trầm ngâm Nhớ Duy Xuyên trong kinh nguyện âm thầm khi thả bước di hành qua phố quận.
Nắng cuối xuân sao đượm màu u uẩn Có phải vì đang tiễn chuyến về xuôi? Hồn bâng khuâng, lòng rất đỗi bùi ngùi Nay dời bước, bao giờ quay trở lại?!
HUY VĂN
( 1976 ) |
CÂU HỎI
Ai gây nên cảnh chia lìa, tang tóc? Ai cam tâm làm nô lệ lân bang? Ai giờ đây gieo bao cảnh điêu tàn? - Là chúng nó: lũ bạo quyền Hà Nội!
Ai lạm sát những đồng bào vô tội? Ai cúi đầu mặc phương bắc ngang nhiên lấn biên cương, chà đạp cả chủ quyền? - Là chúng nó: đám nô tài đảng trị!
Ai chẳng những đã cúc cung tận tụy với quan thầy phương bắc bấy lâu nay còn cấm Dân tưởng nhớ đến những ngày giặc tan tác bởi anh hùng đất Việt?
Ai đầu độc nhân dân bằng tà thuyết? Ai mị dân bằng hứa hẹn hão huyền và thời nào Hồng cũng vẫn hơn Chuyên? - Là Cộng Sản độc tài: quân phản quốc!
Ai hăm hở làm tội đồ dân tộc giết lương dân, hại bá tánh bần cùng giao đất, rừng cho lũ giặc Hán Trung? - Chính là bọn tham quan mang thẻ đảng!
Hãy vùng lên chống bạo tàn cộng sản giành lại quyền tự quyết của non sông! Hỡi toàn Dân của nòi giống Lạc Hồng Đã đến lúc viết lên trang Sử mới!
HUY VĂN |
SOI TÂM TÌM ẢNH
Dõi mắt thâu đêm tìm mầm hy vọng Thấy hư vô trong bóng tối mịt mù?! Bước chân còn lạc lõng chốn thâm u mà vẫn muốn níu đời qua phù thế!
Thân lây lất, đời long đong dâu bể Đôi bờ xa ươm nỗi nhớ quặn lòng Mỗi sát na là quá khứ hư không trôi tăm tắp vào năm dài, tháng rộng.
Càn khôn dậy hỏa mù. Đời khuấy động! Nặng niềm riêng, lòng canh cánh muộn phiền Không gian còn hun hút ánh hạo nhiên nên huyễn mộng mãi giăng hoài sương khói.
Có những lúc thoáng chạnh lòng, tự hỏi sao vẫn chưa buông thả những u tình?! Tìm nơi đâu ánh sáng của tam minh Khi chân cứ loay hoay vì nghịch cảnh?!
Thắp tuệ đăng để soi tâm tìm ảnh
trong vô thường của trầm tích thời gian?! Ngày tiếp đêm, vòng đời vẫn đa đoan
Nơi đâu có ánh quang mùa tịnh độ?!
Đã bao năm làm cánh chim lìa tổ Tiếng gọi đàn lạc cuối nẻo trùng khơi Một đường bay xa vạn dặm biển trời Đành lỗi hẹn với ảnh hình muôn năm cũ!
HUY VĂN |
NHỮNG DẤU XUÂN XƯA
Chân bước loanh quanh giữa lòng phố thị Nhìn những rộn ràng nhớ quá Xuân xưa! Nhớ pháo dòn tan quyện hương khói giao thừa Thơm áo mới, thơm cả bao giấy đỏ.
Thơ ngây quá khoảng trời Xuân tuổi nhỏ Theo Mẹ Cha đi hái lộc đầu năm Mới hôm nào, giờ đã quá xa xăm khi năm tháng cuốn đời như thác lũ!
Xuân Đà Nẵng ngỡ Sàigòn, phố cũ khi đường hoa rạng rỡ tiếng cười vui Nhớ làm sao những ngày Tết ngược xuôi Sáng: phố chợ. Chiều: phố hoa. Đêm: hàng quán.
Ba năm lính, ba muà xuân ly loạn Đủ già nua trong tâm tưởng chai cằn Xuân tươi hồng sao tuổi trẻ băn khoăn Nay phố xá, mai chiến trường nhập cuộc.
Buồn đọng cánh theo gót chân chậm bước Khói vàng tay, lòng nhẹ hẫng như mây Tới, lui hoài một chỗ vẫn không hay Xuân đằm thắm mà hồn như dao động.
Ba năm lấy núi rừng làm lẽ sống Hạnh phúc thay những thời khắc bình yên! Như chiều nay Xuân hòa nhịp con tim để chân bước bâng khuâng trên đường phố.
Bỏ sau lưng những hiểm nguy, gian khổ Lính tạm quên nghiệt ngã chốn sa trường đón mừng Xuân trong nắng ấm hậu phương
khi Trời, Đất giao hòa trong... hy vọng.
HUY VĂN
( Đà Nẵng, Xuân Giáp Dần 1974 )
|
CÂU HỎI ĐẦU XUÂN
Đồng Bào ơi! Vì sao mãi cúi đầu và nhẫn nhục vác cùm gông trong cuộc sống từng ngày!? Chúng đã làm được gì suốt 80 năm nay hay chỉ hăm hở làm gia nô cho giặc?!
80 mùa Xuân! Đã bao giòng nước mắt khóc thương cho Dân Tộc mãi điêu linh Là vì ai?- Vì cái xác ướp ở Ba Đình mang tà thuyết, dùng bạo tàn cai trị!
Hãy nhận diện kẻ thù xuyên thế kỷ là bạo quyền đang dày xéo quê hương Có lẽ nào cứ gánh mãi đau thương mà không đứng vùng lên mong thoát ách?
Cộng phỉ từ lâu vốn đã không nhân cách huống hồ chi đang lộ mặt Việt gian! Chúng noi gương bọn Hán tặc hung tàn làm đồ tể giết lương dân vô tội!
Từ lúc giang sơn lọt vào tay Hà Nội Dân được gì?! Đất nước đã ra sao?! Bên cạnh phồn hoa là máu của đồng bào và nước mắt khi nhà tan, đất mất!
Nay bạo quyền đã phơi bày mặt thật là nô tài hèn trước giặc, ác với Dân! Việt Nam ơi! Hãy vùng dậy! Chớ phân vân nếu không muốn mang xích xiềng nô lệ!
Đứng vùng lên! Đừng chần chừ kẻo trễ! Hãy giành quyền tự quyết của non sông! Còn nhớ chăng ngày Xuân giữa sông Hồng Dân Đại Việt đập tan quân xâm lược?!
Mỗi độ Xuân về trên mọi miền Đất Nước là hào khí Tây Sơn ngất ngưỡng với lòng người Không tiêu diệt quân thù làm sao có Xuân tươi làm sao sống cảnh Tự Do và Dân Chủ?!
HUY VĂN |
T HẮP LẠI ÁNH XUÂN
Ánh xuân xưa dù đã là dĩ vãng cũng miên man từng kỷ niệm ấm lòng Xuân lại đến bên vùng trời phiêu lãng khi xám trời sương tuyết phủ tầng không.
Sáo sổ lồng, sang sông nhìn bến cũ Thương bụi lùm, lau lách mãi hoang sơ Như chiều nay trên phố lạ, bơ thờ Thấy cùng tận cô liêu về đặc quánh!
Đã bao năm chia đôi bờ ấm, lạnh khi con thuyền lướt sóng chuyến lưu vong Trên quê xưa sương khói phủ mênh mông cho viễn xứ trắng thêm đời luân lạc.
Nhìn tuyết rơi cõi lòng thêm man mác Xuân thắm tình mà đời mãi....biến thiên! Nhớ năm xưa dù nghịch cảnh, truân chuyên hạnh phúc vẫn rạng ngời trên ánh mắt.
Xuân nghiêng nắng cho Đất, Trời khoe sắc Người chung vai, sánh bước giữa đường hoa Thời chiến chinh mà sao đẹp như là mùa thạnh trị của non sông gấm vóc!
Xưa Xuân về trên rừng xanh, biển ngọc Khắp quê nhà rộn rã ánh hồng tươi Nay u minh làm sao có nụ cười Xuân dù đến chỉ theo mùa luân chuyển.
Mang tịnh yên thả vào làn hương quyện Vạn dặm dài làm sao vượt đường mây?! Đành gửi Quê lời ước hẹn một ngày sẽ thắp lại ánh xuân quang Lạc Việt!
HUY VĂN
( Trước thềm Xuân Mậu Tuất 2018 ) |
|