XA XĂM
Trả Em ngày tháng chung đôi Giữ trong tôi một khoảng trời dấu yêu Dù nay chân bước ngược chiều Vẫn nghe vời vợi ít nhiều hương xưa Tình tôi nắng, tim Em mưa Tôi đầy nguyện ước, Em thưa mộng lòng Khác gì con sáo sang sông Hay như thuyền đã mênh mông xa bờ Như đêm mong ánh trăng thơ Tình tôi tháng đợi năm chờ mùa ngâu Áo thời gian chớm bạc màu Xa xăm kỷ niệm, trước sau đã nhòa Nắng tôi còn ấm mùa hoa
Mưa Em thêm lạnh cõi tà dương soi Có buồn thì cũng vậy thôi Dù sao lòng đã tan rồi mộng mơ Khi tình lắng giữa cung tơ Trang thư, nhật ký cũng mờ Thu rơi Từ Em là bóng chim trời Cánh mây khô gió bỗng hời hợt trôi Như sương trải lụa ven đồi Nhạt nhòa nhân ảnh, đơn côi nỗi niềm Một thời hoa mộng hương nguyền Cuốn theo gió thoảng qua hiên thu vàng Tình như nắng úa, mây tan Nên từ nay lắng cung đàn...ơi Em!
HUY VĂN ( HVC )
|
NGHĨA TÌNH
Sá gì những thị phi thời mạt vận
Bạn trôi sông, tôi lạc chợ kiếp này
Dẫu cùng trời cuối đất, cách Đông- Tây Mà vẫn thắm nghĩa tình thời Huynh- Đệ.
Cám ơn Bạn: người cùng chung thế hệ đã từ lâu mang chiến tích máu xương Cám ơn người trai trẻ chốn biên cương hy sinh lúc tuổi xuân tràn nhựa sống.
Hơn 40 năm mà vẫn còn ác mộng Khi từng ngày lây lất dưới nắng mưa Bạn tôi ơi! Mỗi lần nhắc chuyện xưa là nỗi nhớ lại càng thêm nát dạ!
Bạn và tôi, phương trời chia đôi ngả Chỉ còn chung kỷ niệm thuở binh đao Bước sơn khê nay là lối chiêm bao Ngàn dặm nhớ, mong ngày mai tao ngộ.
Cám ơn tiếng " Xung Phong! " như cuồng nộ đồng vọng theo hồi ức thuở đôi mươi Chốn trầm kha còn ngạo ngễ tiếng cười Nghèo cơm áo nhưng luôn giàu khí khái.
Không thể quên những tháng ngày quan tái Biết giờ đây " thế sự...nại lão hà " (*) Vẫn tấc lòng trang trải " đới nguyệt ma " (*) Dù nay đã phong sương " đầu tiên bạch " (*)
Bạn ở quê nhà, tôi nơi đất khách Đêm viễn liên, nối siêu lộ tìm nhau Đồng đội ơi! Lời thề hứa năm nào sẽ vang mãi trong nỗi lòng quang phục.
Thương bạn sống trong bao la tù ngục Ngậm hờn mang thân khổ nhục từng ngày Cám ơn lòng trung dũng đến hôm nay vẫn chung thủy với Màu Cờ, Sắc Áo!
HUY VĂN (*) Thơ ĐẶNG DUNG
|
NỢ MÁU
Đã 70 năm chúng diễn tuồng tích cũ Gìn giữ quê Cha, bảo vệ biển, trời Quê bây giờ đã rách nát, tả tơi Biển: cá chết, trời cũng vào tay giặc.
Chúng chễnh chệ trên máu đào, nước mắt của dân lành bị áp bức, thiên tai Nơi vùng sâu con trẻ đói dài dài Người mất đất, kẻ tha phương cầu thực.
Thời phong kiến, bần dân tuy cơ cực nhưng vẫn vui với đồng áng, thôn, làng Nay Dân Chủ mà sao lắm ...Dân oan khi ruộng mất, nhà tan vì ..." ơn " đảng?!
Bọn phỉ quyền mang búa liềm cộng sản vào quê hương theo lệnh của quan thầy nhuộm đỏ Bắc Nam, đàn áp thẳng tay để chứng tỏ khả năng làm nô bộc.
Ai bán đứng quê hương và Dân Tộc cho Hán gian thực hiện mộng bá quyền? Là cộng đảng Việt Nam: loài phản quốc! Vì chúng mày mà đất nước đảo điên!
( ^%$#@&*! ) chúng mày! Lũ mặt người lòng thú chuyên mị dân bằng bánh vẽ muôn màu Cao ốc, tượng đài Dân có cần đâu?! Sao cứ thấy toàn những trò vô bổ!?
Bây càng bày trò, Dân càng thêm khổ Băng đảng chúng bây là lũ côn đồ Giết hại đồng bào, rõ mặt gia nô Dân vi quý! Có lý nào bây không biết?!
Hãy khai tử mớ cuồng ngôn, chủ thuyết Tỉnh ngộ đi kẻo không kịp hồi đầu! Hãy làm người! Đừng sống kiếp ngựa, trâu làm công cụ cho Bắc Kinh sai khiến!
Tức nước vỡ bờ, sẽ sinh quốc biến
Trước sau gì bây cũng bị diệt vong
Khi toàn dân đều chung sức, một lòng
cả nước sẽ vùng lên đòi... nợ máu!
HUY VĂN ( ^%$#@&*! )= Tự ý đục bỏ
|