VÀO THU
Qua phố thấy nhà ai vàng hiên cúc Lại chạnh lòng thoáng nhớ bóng sơn khê Từ dạo khoát áo phong trần du mục Thu đến, Thu đi. Người lạc lối về!
Thầm gửi hương Thu về trên phố núi để vàng thêm bóng nắng lối quỳ hoa Dốc nhỏ chiều sương dù đã thật xa vẫn đọng mãi trong niềm thương, nỗi nhớ.
Bước thăng trầm nơi ngàn trùng cách trở Đời vô thường trong cuồng lũ phù sinh
Ngày dồn dập như sóng gào biển nhớ Đêm chơi vơi qua ngàn nỗi u tình.
Khúc ly tao buông nốt trầm giai điệu gọi tình Thu trong dào dạt thu ca Lời yêu xưa ngập ngừng hoài không nói Bàn tay đan chỉ là giấc mơ nhòa.
Thu, cứ thế, trải màu sương huyền thoại Đà Lạt mờ nhân ảnh dưới trăng soi Người, cứ thế, bước trầm ngâm...khắc khoải Chiều viễn phương trời, mây bỗng u hoài.
HUY VĂN
|
CÂU HỎI
( Dành cho bò vàng, vện xanh trong nước )
Mày là con người, rô bô hay súc vật?
Ai nuôi mày lớn khôn, ai dạy dỗ, cưu mang?
Cha mẹ mày ở đâu sao để con cái hung tàn
cả phụ, lão, ấu cũng đều bị mày đập, đánh?!
Mày trả lời đi! Đừng quanh co, lẫn tránh
Ai nhét vào đầu mày tánh mọi rợ, bất nhân?
Thì ra chúng đã biến mày thành kẻ vô thần
không tổ quốc, chỉ cúc cung cho chế độ!
Bác của mày đưa quê hương vào cảnh khổ Thối làm sao: cái xác ướp ỏ Ba Đình! Đảng của mày từ lâu đã mãi quốc cầu vinh dâng biển đất cho Bắc Kinh, ai cũng biết!
Mày chỉ lo bác, đảng thôi sao?! Đồ khốn kiếp! Thứ nô bộc chúng bây đã thành quỷ mất rồi
Bò xanh, vện vàng thành côn đồ cũng phải thôi!
Toàn một lũ " cháu ngoan "! Thật đúng là giống thú!
Đất nước hôm nay đang chờ thay đổi chủ Rồi đây chệt con chót chét chạy đầy đường Mày sẽ bị lưu đày ngay trên đất quê hương Cứ hung hãn đi! Rồi sẽ chết chung cả đám!
Mày có trái tim nhưng đã thành vô cảm Có mắt nhưng mù, óc đã hóa bùn non Trước khi quá muộn màng, hãy thức tỉnh đi con Đừng vấy máu đồng bào! Đừng gây thêm tội ác!
Xét cho cùng: mày chỉ là cỏ rác
Có tận tụy đến đâu cũng là phận bầy tôi
Xám hối đi! Trở lại với giống nòi
Dân vi quý! Có biết không...đồ khốn!
HUY VĂN |