THƠ HUY VĂN - tập 2

 

GỌI THĂM BẠN

Nửa đêm gọi viễn liên về thăm bạn

Hào khí xưa bàng bạc giữa hồn quê

Nhắc nhau thuở dấn thân trong lửa đạn

Để nao nao không hẹn bước quay về.

 

Bạn và tôi cách nửa vòng trái đất

Chiều phương Đông, bình minh loáng trời Tây

Vạn dặm dài, lòng nối cánh mây bay

Thương tóc bạc, nhắc ngày xanh gian khổ.

 

Xưa tuấn kiệt bọc thây bằng da ngựa

Nay giang hồ mòn mỏi một đời qua

Càn khôn loạn! Phận người chìm quá nửa

Tiếng cười khan! Vụng vỡ bóng dương tà.

 

Ngày ra đi trường giang dâng sóng đỏ

Mặt trời buồn, nắng nhạt kéo mây thưa

Hướng vô định, đời treo trên đầu gió

Mang chuyện lòng trao thế sự, nắng mưa.

 

Bỏ sau lưng những buồn, vui, chìm, nổi

Để chau mày, đỏ mắt nhận tương lai

Tuổi hoàng hôn, ai biết được ngày mai

Đời bóng xế, niềm vui qua rất vội.

 

Đêm gọi bạn nhắc nhau thời lửa khói

Níu thời gian bằng âm vọng viễn liên

Cùng nhớ lại chốn xưa ngoài mấy cõi

Ngậm ngùi câu tang khúc, hận triền miên.

 

Hẹn một buổi tương phùng bên chén ngọc

Sẽ rót đầy giọt nước mắt quê hương

Đi! Con đường vẫn trăm ngàn gai góc

Về! Nơi đâu?! Sao chỉ thấy vô thường!

 

HUY VĂN

( Qúy tặng:

Lê Hùng Sơn, Nguyễn Ngọc Tín, Giang Gia Ngọc và những Mũ Nâu thuộc các LĐ 1,11,14 và 15 BĐQ hiện còn ở tại quê nhà )

LỜI TẠM BIỆT

Chiều dần buông. Trời cao nguyên nắng nhạt

Bước loanh quanh, xuôi ngược đã bao lần 

Vừa chớm hè mà đã lạnh bâng khuâng

Cho hồn lắng theo núi đồi Đà Lạt.

 

Trong hơi thở còn sương lành, gió mát

Làm sao đi khi mộng tưởng còn đầy?!

Chưa quay gót đã mơ hồ nghe tiếng hát

Của ngàn thông và hoa, lá, cỏ, cây.

 

Đành là chuyện bể dâu trời định phận

Mà vẫn buồn khi lòng chẳng đành tâm

Bao mộng ước giờ đã thành thương hận

Mới hoa niên đã lận đận phong trần.

 

Thì cũng đành thả chân theo định mệnh

Chuyện tương lai, họa, phúc, mấy ai ngờ

Tuổi đôi mươi vừa dệt mấy vần thơ

Đã tức tưởi mang nỗi buồn thế kỷ!

 

Lửa chinh chiến len vào đời " học sĩ "

Đốt thanh xuân, thiêu cả mộng bình yên

Buồn gác trọ, ngậm ngùi trang nhật ký

Chưa về xuôi lòng đã nặng ưu phiền.

 

Lời tạm biệt xin nhắn mây, gửi gió

Câu giã từ còn giữ lại trên môi

Chào phố núi, mù sương và bụi đỏ

Chân bước đi, hồn ở lại núi đồi.

 

HUY VĂN

( Đà Lạt, mùa Tổng Động Viên 1972 )

 

MỘT MÌNH PHIẾM DU

Chập chùng ngày chuyển vào đêm

Nhớ trăng nghiêng bóng trên thềm nhà xưa

Vơi, đầy những chuyện nắng, mưa

Theo vòng nhật, nguyệt đong đưa nhánh đời

Ngàn sao lấp lánh bên trời

Mưa tinh cầu nhỏ giọt rơi ngập lòng

Đêm nay sương tỏa bên song

Bồi hồi nhạc lắng vào trong cõi hồn

Nao nao tình dậy sóng cồn

Nhân duyên trôi dạt theo nguồn đời xa

Bóng quê nay rất nhạt nhòa

Dấu chân tiền kiếp thoáng qua biển, trời

Quê xưa, đất mới...hai nơi!

Vó câu hưng phế, ngàn khơi dặm dài

Nắng, mưa sờn áo, bạc vai

Ngược dòng tang hải, quan hoài sơn khê

Ngậm ngùi một mảnh hồn quê

Buồm căng viễn xứ, bến mê neo thuyền

Bốn mùa dỗ giấc cô miên

Khép vòng kỷ niệm, cõi riêng nhớ thầm

Nhớ Tôi: chiến địa xa xăm

Nhớ Em: thương ánh trăng rằm mời thơ

Sương đời tôi vẫn phất phơ

Như đêm Đàlạt dật dờ bóng khuya

Lòng vương cố quận, chân lià

Bời bời gió lộng, đầm đìa mưa bay

Tóc vương từng sợi trên tay

Cây khô trơ lá mới hay năm tàn

Hận lòng giờ vẫn nặng mang

Buồn thân biệt xứ, đời càng phong sương

Vàng phai qua mấy nẻo đường

Tóc phai theo cánh vô thường phù sinh

Trời xa, đất lạ...u tình!

Quanh đi, quẩn lại, một mình... phiếm du!

 

HUY VĂN

 

TRANG SỬ MỚI

Khi biển đông đang chuyển mình dậy sóng

Chỉ thấy người dân căm phẫn xuống đường

Còn chóp bu: Sang, Hùng, Dũng, Trọng

Sao im lìm trước hiểm họa bắc phương?

 

Có phải máu nô tài đang rần rật chảy

Nên " tứ trụ triều đình " gục mặt...cúp tai?

Rồi cứ hát câu " thế lực bên ngoài "

đang tìm cách gây hận thù chia rẽ!

 

Đã bao năm, đến bây giờ...có lẽ

Đồng bào ơi! Hãy bức phá xiềng gông!

Lũ bạo quyền ra mặt bán non sông

Đội tàu cộng, đạp dân lành khốn khó.

 

Hãy vạch mặt tội đồ: chính chúng nó!

80 năm! Cộng sản lộ nguyên hình

Là nguyên do dân tộc mãi điêu linh

Chờ gì nữa!? Hãy vùng lên bạn nhé!

 

Xưa Diên Hồng bừng tim già, sức trẻ

Lửa Bạch Đằng hừng hực chiếu non sông

Lời Sát Thát còn vang rền Đất Mẹ

Đuổi ngoại bang làm rạng giống Lạc Hồng.

 

Đã đến lúc cháu con noi chí cả

Diệt cường quyền, tạo độc lập, tự do

Hùng sử Việt sẽ viết thêm trang mới:

Đuổi giặc thù, dành tự chủ, ấm no!

 

HUY VĂN

MÙA TÂM ĐỘNG

Buổi chiều mùa đông xám mây đầu núi

Gió ngập ngừng nên áo chẳng vướng chân

Thả dốc hoa vàng về ngang học xá

Nghe đọng trong tôi một thoáng tình trầm.

 

Bởi ngày xưa chỉ biết yêu thầm lặng

nên nỗi buồn thường treo nhánh thông xanh

để mù sương đẫm dòng thơ vụng dại

hòa gió cao nguyên ru mãi mộng lành.

 

Nhiều buổi trường tan bâng khuâng đối bóng

Nhìn áo Em bay mơ phút chung đôi

Ngày về xuôi cũng chỉ là hoài vọng

Cứ thế biệt tăm! Người cũng xa vời!

 

Mùa trọ học còn đầy trang nhật ký

Nhớ mãi con đường nghiêng nắng trên vai

Tình tôi như Pensée nhuốm u hoài

nằm thinh lặng giữa đồi sương, lá cỏ.

 

Tôi vẫn nhớ Em và con dốc nhỏ

Kỷ niệm buồn vui góp lại thành thơ

Em ngàn đời sẽ là mộng với mơ

để sưởi ấm lòng tôi mùa tâm động.

HUY VĂN

 

TRẮNG ĐÊM

Mỗi ngày ta vẫn qua vách đá

Đường quanh co, đời mãi gập ghềnh

Buổi sáng trời trong, sao nhớ quá:

mù sương phố núi lạnh chênh vênh!?

 

Mỗi lần tư lự ôm đàn hát

là nghe thừa thãi mấy âm vang

Thì ra lòng úa vì vong mạt

nên phím cung đau lúc võ vàng.

 

Mỗi khi trăn trở đêm chờ sáng

là nghe đồng vọng khúc hoài âm

Đã qua 40 mùa sao hạn

vẫn thấy thâm u cuối đường hầm!

 

Chập chờn ảo giác đêm trùng điệp

Bóng tối trầm buông quyện hồn mềm

Mỗi độ đông về trên sương, tuyết

là nhánh thời gian chợt dài thêm!

 

Đợi giấc mơ về gom ký ức

Sống trong cõi mộng để tìm quên

Quên những xôn xao ngày thế sự

cho nhớ thương dài đêm trắng đêm!

HUY VĂN

 


 

 

TIẾNG THÔNG REO

Thu đón tôi về trên phố núi

Nghe vàng phai mấy nhánh thời gian

Thông vẫn hát lời tình muôn thuở

Trầm lắng...chiều buông giữa bạt ngàn.

 

Đà Lạt vẫn muôn đời nhan sắc

Dù cỏ cây đổi dạng, thay hình

Ô hay! Có thoáng buồn lên mắt

Sao trời mây, như nắng...lặng thinh?!

 

Tìm trong xao xuyến hương dĩ vãng

Con dốc hoa vàng tắm nắng mai

Tìm Em tóc xõa chiều lộng gió

Những buổi trường tan bước ngắn, dài.

 

Một mình tư lự bên sân vắng

Thấy lòng man mác với quạnh hiu

Bước chân ai gõ trên thềm vắng

Palace buồi thiu tiễn bóng chiều.

 

Gió đưa tiếng thông reo điệp khúc

Như lời tình tự giữa chiều thu

Thuốc đã vàng tay, hồn rã mục

Thấp thóang hoàng hôn trải sương mù.

 

Quay nhìn lối cũ, con dốc nhỏ

Mộng tương phùng gửi chốn chiêm bao

Đà Lạt, Em, Tôi và gác trọ

Nhớ quá! Hương xưa của năm nào!

 

HUY VĂN

( Trên thềm Palace, 26-10-1984 )

SINH NHẬT


Thấm thoát lại thêm vòng nhật nguyệt
Loay hoay Xuân, Hạ đến Thu, Đông
Cứ thế! Đời thay mùa, chuyển tiếp
bằng chuỗi thời gian, tuổi chất chồng.

Qúa khứ, tương lai, và hiện tại
vẫn thường xuyên thoáng đến, vội đi
Đất, Trời chuyển động. Người tứ đại
Chớp mắt đã qua lứa xuân thì!

Là Ta lãng đãng với cõi Thơ
Hiện thực đưa vào chốn mộng mơ
Chiêm bao là lúc tâm an tịnh
để giấc hạo nhiên nối bến bờ!

Rồi cũng đến hôm nay: Sinh Nhật
Nhìn sương giăng nén tiếng thở dài
Đêm về sáng chập chờn dỗ giấc
Khi không lòng trỗi điệu Nam Ai!

Dường như bóng đời qua rất khẽ
Như cánh đông phong lướt đêm trường!
63 tuổi! Đâu còn trẻ
Sao chưa vơi bớt nỗi trầm vương?!


HUY VĂN