SÀIGÒN TRONG NỖI NHỚ
Có ai xa quê mà không thấy lòng hoài cảm
Mấy ai xa Sàigòn mà không tiếc nuối lúc vàng son?
Buồn thay! Đường xưa, lối cũ đã không còn
Nay chỉ thấy nhi nhô những ảnh hình ngạ quỷ!
Nhớ Sàigòn càng thêm căm hờn loài cộng phỉ khi đã quá rõ ràng chúng mang tâm địa ác gian của một bọn hung hăng, bạo ngược, tham tàn luôn ngứa mắt hận thù một thời tự do, dân chủ!
Chiếm trọn miền Nam chúng thấy còn chưa đủ nên đã thẳng tay đập bỏ những công trình của phố phường tráng lệ lúc chiến chinh là Hòn Ngọc Viễn Đông mang tên Sàigòn đầy sức sống!
Vẻ đẹp của Sài gòn không là nhà cao, phố rộng
càng không phải đường hoa lòe loẹt muôn màu
Dù phố đông người hay xe ngựa xôn xao
vẫn chưa phải cảnh thị thành thời thịnh vượng.
Có nghĩa gì đâu khi mọi thứ toàn là vay mượn!
Những hàng hiệu xa hoa chỉ là cảnh bon chen
Hoa gấm mà chi khi cuộc sống vẫn nghèo, hèn
và oan nghiệt đang triền miên trong lòng Dân Tộc?!
Cảnh tráng lệ huy hoàng của bin đinh, cao ốc
chỉ cốt để khoe khoang cái đẹp lõa lồ làm bình phong che đậy kiếp vong nông nô và khỏa lấp cảnh bần cùng lẫn hoang tàn, meo mốc.
Là kỷ niệm trong lòng người vong quốc dù trầm luân qua bao dâu bể hoặc đổi thay hay nhiễu nhương vì thời cuộc từng ngày Sài gòn- như muôn thuở- sẽ đẹp hoài trong nỗi nhớ.
HUY VĂN
|
THU TÌNH CÔ LỮ
Đứng thẫn thờ trên phố chiều xứ lạ nhớ cao nguyên trải nắng lụa trên tay nhớ dã quỳ theo cánh gió nghiêng lay và nhớ quá con đường xưa chung bước!
Từ viễn phương thả hồn về mạn ngược Nối nửa vòng trái đất để tìm nhau Tháng năm dài mà nhật nguyệt qua mau Đối gương thấy tóc thay màu sương gió!
Thu nhẹ lướt trên ngàn cây, ngọn cỏ gọi u tình về dỗ giấc xanh xao
Đêm viễn hoài mang hồn lạc chiêm bao ươm mộng ảo, ấm mảnh đời viễn xứ
Dõi mắt nhớ xuyên cõi trời sương phủ Hỏi lòng sao xa quá một đường mây?! Sương long lanh như ngấn lệ vơi đầy thương ly khách nửa đời xa cố quốc.
Chinh y dẫu đã phủ đầy rêu, mốc vẫn còn mang hương sắc một thời xuân Thời gian trôi, cứ thế biết bao lần nghe rấm rứt giọt buồn trong đêm vắng.
Ngồi đối bóng nhớ phố xưa thầm lặng nhìn đàn con đang lìa núi, xa rừng Dáng thông nghiêng như ôm mảnh tình chung hẹn nhau buổi tương phùng ngày vinh sử.
Trôi thấm thoát những thu tình cô lữ cảm hoài dâng theo từng bước ly hương Phố mù sương, Em, dốc nhỏ giáo đường là hạnh phúc trong từng mùa luân lạc.
HUY VĂN
|
BÂNG KHUÂNG
Có lúc quên mình là lãng tử Vung tay múa rối một vài chiêu Bon chen vào cảnh đời viễn xứ mới hay tài mọn...thẹn ít, nhiều!
Ngắm áng mây bay lòng tự nhủ Mây từ đâu đến? Tụ rồi tan! Cứ trăn trở mãi như mơ ngủ Nhớ phút ly tan, lúc lìa đàn!
Bâng khuâng nhìn lá rơi, thu đến Mang viên tịch phủ, lấp khoảng sân Ngậm ngùi cho kiếp thuyền không bến Thấm thoát Trời xa níu Đất gần.
Đôi khi tìm lại trong ký ức một vài kỷ niệm thuở hoa niên Thương thân đang đón hoàng hôn tím để thấy dài thêm giấc lụy phiền!
Buồn chân lữ khách đường thiên lý Mới đó đã xa đến ngàn trùng Nửa đời dâu bể xuyên thế kỷ Biết gửi về đâu mảnh tình chung?
HUY VĂN
|