| |
LỠ LÀNG
Khi xưa hai đứa chung đường Tuổi hoa niên trải niềm thương vào lòng Vui tràn lên ánh mắt trong Cứ e ấp mãi những dòng thư xanh Tình như trái chín trên cành Cầm tay không nói, để dành...làm duyên! Em như tia nắng ngoan hiền đọng trên cánh gió thảo nguyên gợi tình Mộng đầu, ôi quá đẹp xinh! Lời tim chan chứa, mộng in bóng đời Lòng thanh đan với biển trời Có Em và cõi ngàn khơi ảo huyền Ngỡ đời tìm được bến duyên Đâu ngờ định mệnh trao phiền...vì đâu!? Trách ai rút ván qua cầu Buồn tôi một cõi tình sầu vấn vương Nhớ thời gian thuở chung trường Tiếc nguồn mơ chẳng đủ vương vấn đời Vì sao tình đã lên ngôi mà duyên chẳng bén để bồi hồi thương?! Thì thôi mình chẳng chung đường Mỗi người một ngả, cung thương bẽ bàng Mai này trên chuyến đò ngang Qua sông, ai nhớ chuyện tan tác lòng? Thuyền trôi biền biệt cuối dòng Tiễn Em bằng những bềnh bồng ... phân vân Em theo con nước xa dần Tôi còn trên bến bâng khuâng gọi tình Nhớ xưa đời thắm, mộng xinh Giờ đây mộng vỡ, riêng mình tôi đau!
HUY VĂN
( Viết theo ý Thanh Tùng- Black Stones )
|