DU MỤC
Tôi đếm bước trên phố phường xa lạ Lòng ngổn ngang giông bão của kiếp người Quay lưng nhìn: bóng quê xa xôi quá! Đường tương lai mờ mịt cuối trùng khơi.
Ở đâu đó trong niềm thương, nỗi nhớ Vang thanh âm thuở hoa gấm mộng mơ Mái tóc huyền và hoa bướm vườn thơ Trang điểm nét xuân xanh màu kỷ niệm.
Chiều viễn xứ hoàng hôn buông sắc tím Gót độc hành đếm mãi nhịp đời trôi Một ngày trôi, ngàn ngày cũng vậy thôi Đều đặn lướt qua từng mùa tang hải.
Em: bí tích của nhiệm mầu dấu ái Nhớ thương ơi suối tóc trải đường mây Tôi: du mục trên lối mòn quan tái Dài tay suông níu nửa mảnh trăng gầy.
Trăng thầm lặng giữa mơ hồ vũ trụ Nhá nhem soi màn tối của đêm sương Nét mong manh của thủy mạc canh trường Thêm vời vợi trên nhánh sầu cô lữ.
Gom hưng phế của tàn vong hận sử Thay hương trầm chiêu niệm bóng sơn khê Giữa hiu hắt thả bước trầm du tử Chờ sao băng để tìm lại lối về.
HUY VĂN
|
MÙA TÂM ĐỘNG
Tôi vẫn nhớ mù sương quanh phố núi và tóc Em mảnh khảnh dịu dàng bay chiều tan trường nắng nhạt cuối chân mây con dốc nhỏ uốn mình vào học xá.
Đường chung bước mà lòng xa cách quá Em vô tư hay hờ hững tình tôi mà nụ cười luôn rạng rỡ trên môi như tuổi ngọc hồn nhiên thời con gái!?
Hương kỷ niệm, lòng tôi còn giữ mãi màu hoa niên năm tháng vẫn chưa phai Lời tình xưa chưa bày tỏ cùng ai nên nhật ký thường buồn câu tâm sự!
Thắp đèn trăng soi ngược dòng quá khứ Thả mái chèo ký ức miệt mài khua
Tự hỏi thầm Đà Lạt đã thu chưa để gió quyện, thông reo lời trầm bổng.
Mang vài cánh quỳ hoa vào cõi mộng
dỗ từng đêm giấc cô lữ viễn phương Nhớ làm sao con dốc nối giảng đường vào lãng mạn của niềm vui đời trọ học.
Nhớ như nhớ nắng vương trên mái tóc Thương như thương màu hoa nở trong sương Đà Lạt, Em, dù xa cách dặm trường vẫn đậm nét trong tôi mùa tâm động!
HUY VĂN
|