DÙ HOA ĐÃ KHÉP
Nhớ một thuở cánh dù bay theo gió Nay ngậm ngùi tưởng tiếc một đời trai Màu áo hoa đã rũ bụi trần ai Cho miên viễn khép lại vòng sinh tử.
Lời non sông còn vang trong hận sử Thương nửa đời lưu lạc chốn hà phương Cuộc phong vân còn hun hút dặm trường đã vắng mảnh chinh y thời ly loạn!
Lúc hoa niên băng mình trong lửa đạn mà vẫn vui trên từng bước đăng trình Đẹp sao Tình Huynh Đệ, Nghĩa Chi Binh của ngày tháng duỗi rong miền hỏa tuyến!
Ngày hội ngộ một chiều nơi phố viễn nối thời gian ròng rã 40 năm Mới đây thôi mà ngỡ rất xa xăm Chưa cạn ý đã bùi ngùi nghĩa tận.
Biết đời người tùy duyên theo số phận mà buồn sao khi vĩnh biệt, phân ly! Cõi trần ai rốt lại được những gì hay chỉ có bụi mù trên tay trắng?
Đã Vô Năng sao vẫn còn Cố Gắng (*) nén bi thương trong cùng tận nỗi đau Phút lâm chung có nhắn gửi gì nhau hay thần trí đã hòa vào Tự Tính?!
Cõi vô thường Tử, Sinh do thiên định vẫn tâm si khi bạn đã vĩnh hằng Thôi! Gửi bạn chút hương lòng của Lính Trước sau gì...Vô Năng, ơi Vô Năng!
HUY VĂN
( Để nhớ LÂM QUỐC HÙNG, pháp danh Vô Năng R.I.P )
(*) Nhảy Dù...CỐ GẮNG! |
BIỂN NHỚ MÊNH MÔNG
Biển lạ mà như quen bởi ngọn sóng vẫn một màu ngọc bích Cát muôn đời trầm tích nằm ấp yêu từng dấu vết tình nhân Sóng dào dạt thật gần mà xa quá tiếng thùy dương hòa tấu nhạc!
Ký ức ngủ vùi từ dạo đời tan tác bỗng dâng tràn trên biển nhớ mênh mông Chiều miên man dâng sóng phủ ngập lòng khi rấm rứt vang phiến buồn của biển.
Như hải âu gọi đàn đang vọng tiếng Những hoài âm cũng trầm, bổng từng hồi Cánh hoàng hôn dần tiễn bóng mây trôi Chiều thủy mạc buông một màu xa vắng.
Thi nhân nhớ một " mùa thu tóc ngắn "Tôi ngồi mơ hè rực nắng bên trời Ước gì tay níu được bóng trùng khơi để nghe sóng ru một đời lữ thứ.
Đà Nẵng, Nha Trang, Vũng Tàu, Ninh Chữ Dấu chân xưa đã xa tít mù khơi Ngồi nhìn trăng đang lơ lững giữa trời sao nhớ quá những đêm hè trên biển!?
Gió man mác như rì rào ... kể chuyện Khúc ly tao âm ỉ giữa buồng tim Người trầm ngâm, biển trang trải nỗi niềm
Đôi bờ nhớ! Làm sao chung ngọn sóng?!
HUY VĂN
|