ĐÊM THAO THỨC
Thầm đếm mãi tiếng thời gian đồng vọng
Có thoát được đâu định phận của đời mình!?
Đã bị đóng khung! Thôi, cũng đành hết cách
Trước mặt, sau lưng đã cạn kiệt “ đường binh “!
Có một sợi dây vô hình mà tàn nhẫn
Quấn chặt đời ta trong vũng tối ly hương
Sống tự do mà bí rị, cùng đường
Đâu cũng thấy toàn mạt cưa, mướp đắng?!
Đã cuối đất, cùng trời sao vẫn nặng
gót chân đưa trong mờ mịt truông đời?!
Bao năm rồi thân bèo bọt, nổi trôi
Chôn phẫn hận cho tim cuồng nộ hống.
Nhớ ngập lòng nên từng đêm trải mộng
Đậm đặc hồn trong u tịch trầm vương
Lầm lũi đi qua hun hút dặm trường
Nuôi hy vọng làm hành trang thiên lý.
Dẫu xa rồi lụy phiền thời vận bỉ
Cũng không sao quên được thuở ly tan
Tháng 4 Đen! Tháng 5 nén lệ tràn
Hờn vong quốc đẫm giọt sầu ký ức!
Bóng sơn khê chập chùng đêm thao thức
Nghe linh thiêng lời sông núi hẹn thề
Thấy riêng ta trong vời vợi hồn quê
dồn chân bước trong ngày vui quang phục.
HUY VĂN
|
MỘT BÓNG HÌNH
Trong cõi trầm luân thả rong niềm nhớ Ký ức miên man dõi một bóng hình Chớp bể mưa nguồn trong cõi phù sinh Tìm đâu thấy hồng nhan thời phiêu bạt!?
Trên cánh thiên di gió vương trầm mặc Một kiếp xa đàn khắc khoải cơn mê Cứ loay hoay tìm phương giác đi,về Nên chẳng khác kiếp dã tràng xe cát.
Dã tràng còn có biển trời bát ngát Ta thu hình trong góc khuất chiêm bao. Bóng dáng Em từ mấy cõi xa nào Đã thăm thẳm như mây ngàn, hạc nội.
Gẫm lại đời ta: thương thân quá đỗi! Gánh tang bồng đã vạn dặm sơn khê Em: Phố nhỏ, đêm buồn đẫm hồn quê Ta: Vong quốc! Bước chân mòn viễn phố!
Trong kỷ niệm dẫu đã phai, nhàu, ố Vẫn sớm hôm lưu trữ một bóng hình Chỉ một lần hạnh ngộ giữa diêu linh Mà sao thắm thiết tình Dân với Lính?!
Đã ngần ấy thời gian! Bóng hình Em vô định Nhật nguyệt cũng mòn mỗi bốn mươi năm Thôi! Cũng đành dõi mắt ngó xa xăm Tương tư ấy, hỏi: “Em ơi!... Có biết…?!”
HUY VĂN
|