BAO GIỜ
Mỗi ngày mấy bận soi gương tìm thời gian đọng dấu sương khói mờ Tìm trong ký ức ban sơ một vài dấu lặng của tơ vương lòng
Thương đời xấp, ngửa... long đong Bản đàn viễn xứ dạo không thành lời Vườn thanh ươm mộng nửa vời Bước chân luân lạc bên trời tha phương
Lạ từng góc phố, con đường Trời mây riêng cõi, dặm trường bóng đơn Tháng năm nặng nợ áo, cơm Vẫn bao chìm, nổi, chập chờn, đầy, vơi
Từ cơn mưa lũ ngập trời hồn luôn khắc khoải nhớ thời hồng hoa Sơn khê cách nẻo quan hà Gió mưa tấu mãi khúc tha phương hành
Nhìn trời, nhìn đất...nhìn quanh thấy ta lãng đãng bên cành sương phai Đâu đây có tiếng thở dài Đối gương mới thấy vắn, dài đường mây
Tà dương thấp thoáng đâu đây cho hoàng hôn gọi trăng gầy viễn phương Sao thưa canh giấc vô thường Hỏi: bao giờ đến cuối đường lãng du?
HUY VĂN
|
CHỜ NHAU
Một đại dương và nửa vòng trái đất
Ngày và đêm như khoảng trống hành tinh
Đêm lạnh lùng và ngày se ánh mắt nên dài thêm giây phút của riêng mình!
Hồn chếnh choáng khép lòng trên vạn lối Em nơi đâu?! Đây hương muộn tình sầu Bên góc phố ngọn đèn vàng thở khói Lòng rưng rưng đối diện với đêm thâu!
Thời gian đọng trên từng trang nhật ký Chuyện buồn vui góp nhặt để rồi quên Bóng đời trôi! Năm tháng vẫn hằn thêm những vết cắt của nỗi đau biệt xứ!
Bồi hồi theo nỗi cô đơn, tình tự Cứ mơ hoài: xóm nhỏ, lối thân quen Nắng Sài gòn, mưa Đà Lạt ...và Em cùng một thuở chinh y thời trai trẻ!
Đã 40 năm nên mai này...có lẽ chỉ nhìn nhau qua lăng kính thời gian Vì đời còn xuôi một chuyến đò ngang nên đành thế! Gắng lòng chờ nhau nhé!
HUY VĂN
|