CHÉN XUÂN
Rót Xuân vào chút rượu mừng Chung pha dâu bể, chén bừng bừng tâm Tiếng ai trong gió thì thầm Hay lòng cô lữ vọng ngân cung sầu? Xuân đang ấm nắng nơi đâu Chốn này vàng võ một màu đông miên!? Giữ trong tâm tưởng nỗi niềm Của thân phiêu lãng, của thiên di đời Xuân ngoài vạn dặm trùng khơi Cố hương nắng lóa, xứ người tuyết rơi Tháng giêng mây xám giăng trời Lạnh tràn lên mắt, tim bời bời rung
Nàng Xuân phiêu lãng ngàn trùng Người còn treo khối tình chung một thời Quê hương xa tít mù khơi Nửa vòng trái đất trông vời xuân quang Ngoài hiên sương tuyết ngút ngàn Trong lòng hiu hắt những hàng nến hoa
Cánh Xuân lạc cõi ta bà Thành đông phong gọi tình xa, mộng gần Ước gì tôi được một lần Hồ trường nâng chén cùng Xuân giao hòa Xứ người! Đâu phải quê ta Chén xuân dù cạn chỉ là gượng vui Trời tha phương vắng tiếng cười Hẹn mai thắp nến hồng tươi dâng đời
Tình chung một thuở Xuân ơi Dù phai hương sắc cũng ngời ngời tâm!
HUY VĂN
|
SÀIGÒN VÀ EM
Trong mịt mù của trường giang dậy sóng
Có dáng Em trên bến đợi: hiền, ngoan
Bàn tay thon níu không gian hiển lộng
Đời rong rêu mà tình rất nồng nàn.
Phố Sàigòn trong những ngày nắng đỏ
Mang nỗi buồn của hoang phế hiện sinh
May quá! Có tay em từng ngón nhỏ
Vun xới mầm xanh, nuôi dưỡng cuộc tình.
Cám ơn Em một thời là chiếc bóng
Đã cùng tôi chia sớt những niềm đau
Biến nỗi buồn trong nghiệt ngã đời nhau
Thành hạnh phúc vô thường thời hậu chiến.
Em: nắng sớm bên giáo đường huyền nhiệm
Tóc mềm buông trên cánh áo đài trang
Em: nguồn vui trong cùng tận đa đoan
của năm tháng sống bằng lời kinh nguyện.
Em như bóng theo hình luôn quyến luyến
Chia gian nan, gánh bi kịch đời người
Qua ngàn nỗi u trầm thời quốc biến
Em vẫn một lòng thanh khiết, an vui.
Giữa man mác của đầy vơi hoài cảm
Em chập chờn như sương khói huyền minh
Nhớ làm sao: tiếng hát quyện hương kinh
và nhớ quá: Sàigòn, Em... kỷ niệm!
HUY VĂN
( Để nhớ Marie Thérèse Nguyễn Thị Bạch Yến R.I.P )
|