CÁM ƠN
Cứ mỗi lần nhận tin đồng đội cũ là lòng tôi dâng ngàn nỗi ưu phiền Bạn mỗi ngày đang lây lất, truân chuyên đội mưa nắng giữa phố phường tất tả.
Áo che thân đắp miếng chằng, miếng vá đã một thời ươm khói lửa chiến trường Chuyện binh đao Bạn trả lại phong sương để khoát áo giang hồ thời mạt vận.
Bạn và tôi đã từng chung số phận Trong ba đào làm chốt thí dấn thân Tuổi hoa niên là năm tháng phong trần mà vẫn đẹp Nghĩa Tình thời Huynh Đệ.
Tôi may mắn còn vẹn toàn thân thể Bạn, buồn thay đã để lại máu xương! 40 năm chưa lành lặn vết thương đang rỉ máu theo từng mùa Quốc Hận.
Lời cám ơn như tiếng lòng bất tận Nợ non sông Bạn trả tại chiến trường để cho Tôi: nay thân đã ly hương tiếp tục sống làm chứng nhân lịch sử.
Đời tàn tạ giữa sóng cuồng, bão dữ Mà thương ơi: hào khí thuở liệt oanh! Ở bên lề cuộc sống vốn mong manh Bạn vẫn giữ hạo nhiên thời lửa đạn.
Lòng sắt son trải qua bao ngày tháng mãi âm vang câu thề hứa hôm nào Cõi phù trần chân thấp vẫn bước cao Nêu gương sống của một đời Chiến Sĩ!
Bạn từng ngày nén hờn trong tâm trí Tôi xứ người trầm bổng giữa nhân sinh Đồng đội ơi! Đây: một mối chân tình Gửi đến Bạn lời Cám ơn trọn kiếp!
HUY VĂN ( Qúy tặng anh em TPB / QLVNCH nói chung
và TPB/ LĐ 1&12BĐQ nói riêng)
|
GỬI VỀ ĐÂU
Trước, sau cũng chỉ một vòng quay mà như hun hút tháng với ngày Qúa khứ, tương lai hòa hiện tại Tới, lui, đọng lại chỉ phút giây!
Thấm thóat hoàng hôn che tóc rũ Vẽ thêm đâu đó mấy đường mây Sau lưng: ảm đạm màu rêu phủ Trước mặt: trời sương khói giăng đầy.
Cứ thế! Đời trôi theo nhịp sống Hành trang còn nặng mấy cung sầu Vẫn là trăn trở khi hoài vọng Sơn khê vạn dặm biết tìm đâu?
Bao năm chìm, nổi theo vận nước Mới đó đã qua nửa đời người Buồn như đá tảng treo chân bước Hỏi: bao giờ thấy ánh hồng tươi?!
Mưa dầm kéo mây mù viễn xứ Dài tay che nắng quái trong đời Quay nhìn về phía muôn năm cũ Thấy chập chùng bụi ảo trùng khơi!
Lòng hoài vọng thương quê vận bỉ Hẹn đoàn viên khi nắng thay màu Sàigòn vẫn chìm trong khổ lụy Tâm tình này biết gửi về đâu?!
HUY VĂN
|