Đoản khúc

Long Xuyên - Bạn bè

  Bạn, tôi đã về lại đây, thành phố - kỹ niệm cũ của bọn mình - còn bạn và ai ?! Bao năm qua ta nghe người hát, giờ nầy ta lại ngồi hát một mình nghe. Những bỡ ngỡ ban đầu của sự biến dạng từ hai khung - khoảnh khắc khó đồng dạng được. Tôi ngồi đây , nhớ lại bạn bè - ở đó bạn đang ngồi khóc ?!! - Lũ bạn còn lại nơi nầy - còn ai nhớ tôi ??? Ta không phải là ta trong bao năm rồi bạn hỡi ? Biến dạng như côn trùng, tìm hạnh phúc ở chính mình, thở than cùng với gió - đàn bò đang gặm cỏ - cánh đồng bát ngát cánh chim và từng viên muối "nuốt" ngọt ngào....Tự hỏi, ta sẽ quen dần với cuộc sống nầy?- Tôi là khúc gỗ, là "cục đá", hãy chém lên đó muôn ngàn vết đau, tôi vẫn sống - hiện hữu- cất tiếng hát cho ta nghe - ừ! ta đã về thành phố cũ .......

Biện giải cho một hành động ....

  Uống với tôi ly nầy đi bạn - không ngọt ngào mà cay xé đầu môi -"rượu". Đây là ly mấy mươi rồi ... mà tôi và bạn đã uống. Có bao giờ mình đếm niềm đau của chính mình, phải không bạn ?! - Hãy bỏ qua tất cả những giận hờn, trách móc và ánh mắt của mọi người, giờ đây chỉ còn ta và .....nó - "nước mắt quê hương"- rượu. Mình hẹp-hòi quá bạn hỡi ?
     - Sao bạn lại khóc ?
     - Nó có làm vơi đi được gì không bạn ?
  Khóc cho ta, khóc cho ai ? - Tôi biết, tôi không có cách nào để khuyên bạn ngưng cơn buồn phiền nầy - nhưng tôi tự biết một ngày nào đó tôi sẽ khóc và có lẽ sẽ to hơn bạn bây giờ.
  Tôi ngồi đây, "chiêm ngưỡng" cái khóc của bạn – ngủ quên cùng với "cái tôi" còn sót lại.
  Thức dậy trong nhức nhói của thân thể và đầu nặng trĩu bởi cơn say. Tôi mới biết mình còn đây, trong căn phòng thân quen. Mặt trời lên cao, chiếu tia nắng - đập vào mắt tôi - vàng óng. Máu đang chảy trong tôi? - Ừ! chào cuộc sống, tôi còn đây. Bao lần ta chối bỏ mi - chạy trốn - cuối cùng rồi cũng vào cái bẫy đó. Tự ta giựt bẫy - con mồi tự tìm đến. Uống làm gì thứ "quỷ" đó !! - Câu khuyên trên môi ... nở vạn đóa sầu.
   Rượu chẳng giúp ích gì cho ta, nhưng "có khi" không gì thế được rượu - hãy ngủ say trong cơn say - ngày sẽ qua và ta vẫn phải sống.....

Bé con! Vui với cuộc đời .. .

  Cơn sóng biển dâu đã đưa tình về quê quán cũ. Cám ơn bé đã cho tôi nụ cười dòn- tan, hình ảnh hơn mười năm trước - bây giờ chợt bắt gặp trên đôi mắt của bé. Cám ơn Vuờn Lài đã nuôi dưỡng - thân thương che dấu - ngọt-ngào những tháng ngày ta đi tìm " động hoa vàng" và niềm ước mơ của tuổi ba mươi.
Tình do tâm mà ra, có khi tình mất - tâm còn đọng vọng ..... Thanh Linh - ta sẽ quên hết khi tháng ngày qua, giữ được chăng là nụ cười ngày gặp lại - bất chợt, một nơi nào đó - nào ai biết được(?).

Hành trình một ...

  Đầy đủ chưa các bạn - nào ta nổ máỵ. Động cơ reo vang như tiếng hò xung trận - Ừ! mình sẽ lao vào bóng đêm, chiến đấu với biển cả - gian nguy, đói khát ....đường dài năm trăm hải lý - con nguời nhỏ bé với biển quá - bạn ơi!!!
  Dòng sông nào cũng xuôi ra biển, chúng ta đang trên sông, múc một ngụm tay nước sông ta uống, có phải lần cuối ta uống nước sông??- chúng ta sẽ ra biển. Có ai trong chúng ta lần đầu ra biển. Bao-la là ở đó, hẹp-hòi cũng ở đó. Chúng ta sẽ xông vào đó - sửa soạn tinh thần đi các bạn. Quay lại chào hàng cây bờ biển - đại diện cho cả một quê hương còn trong tầm mắt - lòng ta nặng trĩu. Quê hương đó, mỗi người là một pho truyện riêng bỏ lại sau lưng....
  Đứa bé náo nức nhìn được biển, nguời già cũng "vui lây". Sự chờ đợi hàng đêm đeo đuổi nay đã thấy được rồi - biển - ta đã vượt qua được đoạn đầu ....

Hành trình hai ...

Sóng đã lên cao rồi đó chị - tôi đã nói từ đầu - hãy nhìn biển bằng một góc nhìn khác chị ạ!! Biển luôn luôn ẩn dấu những con tẩy .. ta không lường được. Hạnh phúc thay chị và cháu bé đã có mặt trên ghe nầy, để tôi còn nhìn thấy lại hình ảnh của tình thương mẹ-con, tôi đã bị đánh mất. Âu-yếm, vỗ-về, lo-lắng, Sóng vẫn dâng cao, biển đã vào cơn bão, mưa như trút nước. Mùa bão bắt đầu quá sớm, với thiên nhiên chúng ta bây giờ nhỏ bé quá!!!! Biển gầm thét, bọt sóng dâng cao, lũ sóng dồn-dập tứ hướng đổ về - con tàu chịu đựng... Hãy dũng-cảm lên các bạn, thêm sức mạnh vào đôi tay mà tát nước Số mệnh đã an bài - gắn liền chúng ta vào nhau trên con tàu nầy. Kết vào nhau thành xâu chuỗi, thêm sức mạnh - ta sẽ đưa con tàu vượt mọi hiểm nguy ...
  Nước mắt tôi lăn dài - nhìn chị mặc áo quần mới cho con... đi vào cõi chết - bằng sự sửa soạn trước !!! Chắc bé không biết gì đâu, phải không chị ? Nhẹ nhàng và bình thản nhìn bé - ôi! đôi mắt chị !!! - Hãy nằm xuống đi bé, chúng ta phải sống...
  Biển, ta gọi thầm tên biển - muốn thân quen như ngày nào, sao nghe mặn đầu môi. Mồ hôi hay nước mắt ?? - Biển không còn hiền-dịu thân-thương như ngày nào. Bọt sóng lại dâng cao, muốn úp chìm ta vào lòng biển - không - ta phải sống. Cho dù biển phẫn nộ - từng lớp sóng dâng cao, gió - ta phải sống. Lũ bạn bè gục ngã - say sóng – vẫn còn ta thách thức - biển,sóng và gió.
  Hãy dịu đi cơn sóng biển, ta chấp nhận sự quay về vì ... đứa bé trong mắt , sự thân thương của người mẹ và lũ bạn bè, không ta không thể chết !!! Bây giờ ta thật hiểu biển, yêu thương, cuồng nộ và sự oán ghét trong ta. "Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng, để thấy - tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa".

Hành trình mấy mươi ...

  Đây không phải là lần đầu tiên tôi ra biển đâu cơn sóng ạ ! - Bao lần yêu thương, ve-vuốt và ngợi ca biển, hôm nay tôi đến được đây - giữa ngàn sóng và mây trời không một bóng mờ nào đại diện cho mặt đất - bao la. Giữa khoảng mênh-mông nầy, tôi - sinh vật thượng-đẳng - đứng cao vỗ tay mà hát ....Tiếng gió réo, sóng biển, con tàu rẽ nước.
  Cơn bão nhẹ đêm qua đã làm tàu đi lệch hướng, hải bàn đã vứt bỏ sau hai giờ ra khơi. Trăng sao làm bạn dẫn đường, mặt trời là hướng tiến - hướng Tây ....

Đất lạ, ta lên dường lưu vong.... .

  Tạ ơn những Đấng thiêng liêng đã đưa chúng con đến được bến bờ. Cám ơn cả đến những cơn sóng, cơn gió cho dù đôi lúc đã muốn dìm tôi vào lòng biển. Bao ngày vượt biển tôi đã sống cùng với gió và sóng - tôi có hiểu được sóng và gió (?) dại khờ với chính mình. Thù ghét để rồi yêu thương - gió, sóng và tôi. Cảm ơn các con tàu đánh cá Thái đã giúp đỡ, hướng dẫn tôi đến được bờ bến an toàn cho dù các chiếc tàu đầu tiên đã không nương tay cướp bóc ..
  Buổi sáng, mặt trời vừa mọc - chúng tôi đến được bến bờ - bằng mái chèo làm bằng ván thuyền, cánh buồm may bằng máu đầu ngón tay - và cơn gió thật nhẹ. Đầu cầu của sự hồi sinh, đứng trên bờ nhìn ra biển, cơn gió làm bồng mái tóc, tôi khóc.... mười ba ngày trên biển chờn-vờn trong óc. Ừ! ta còn sống.
  Biển ơi! giã từ mi với ưu tư nặng trĩu trong lòng. Ta bắt đầu vào đời lưu vong ......

Sikhiu Thailand 1982

Nguyễn Phước Hải